Thực ra câu này cũng hay, ngồi suy nghĩ 1 lúc thì tớ thấy trưởng thành là để yêu thương được nhìu hơn á.
Kiểu ví dụ xưa mình là trẻ con, được mọi người yêu thương là trung tâm của gia đình bố mẹ. Thì ai cũng yêu mình, mình chủ yếu được nhận tình yêu thương từ mọi người. Gọi là tuổi thơ - nhìn cuộc sống toàn màu hồng, như đi chơi trên cánh đồng hoa xong thấy hoa đua nở. Lớn là lúc tớ nhận ra không phải lúc nào cũng đời cũng yêu thương và màu hồng vs mình.
Kiểu trải nghiệm đang chơi cánh đồng hoa vui, đang nhảy múa thì tự nhiên vấp ngã chảy máu chân hay tự nhin dẫm phải cức á. Là lúc kiểu eo, đau quá. Tức quá, tự nhiên dẫm phải cức, thôi từ nay không đi ra vườn hoa nữa. Không ngắm hoa nữa. Ở nhà! Đây gọi là tuổi trẻ đi. Rất nhiều trải nghiệm, rất nhìu bất ngờ, kỉ niệm và đau thương nữa.
Xong rồi lớn thêm 1 tí thì mình trải nghiệm đủ nhiều, để biết nếu đi ra vườn ngắm hoa sẽ đẹp, nhưng không cẩn thận thì chân sẽ dẫm linh tinh. Rồi mình vẫn sẽ ra đường, vẫn sẽ quay lại như đứa trẻ vô tư nhìn đâu cũng thấy màu hồng, vẫn gặp phải những va vấp như tuổi trẻ, nhưng mình có sự quan sát kỹ hơn, cả ở bản thân lẫn cuộc sống.
Rồi sao, mình vẫn sống, vẫn trải nghiệm thui, nhưng sẽ thấy hoa đẹp hơn, thấy bình yên hơn và dễ dàng hơn khi dẫm phải những bãi cức lớn hơn. Có thể đi xa hơn, nhìn thấy nhiều thứ hơn, làm được nhìu điều hơn. Trưởng thành, mình nghĩ không phải là hành trình dễ dàng.
Nhưng trưởng thành, cũng là để mình lớn hơn, tận hưởng cuộc sống được sâu hơn, làm được nhiều điều hơn và yêu thương nhìu hơn. Đấy là tớ nghĩ thế, còn bạn thì seo?
___
Các khoá học của Viết chữa lành: https://www.vietchualanh.vn/khoa-hoc
댓글