top of page

Làm gì khi xung quanh toàn người giỏi?

Writer's picture: Dieu KhanhDieu Khanh

Bản thân mình thì trước đây cực kỳ áp lực học hành, thi cử. Lên đại học xong thì lại muốn đi làm, muốn tham gia CLB, làm đẹp CV. Đặt nhiều kỳ vọng cao cho bản thân nữa nên mình đã cố gắng rất nhiều. 



Theo lẽ dĩ nhiên thì mình cũng gặt hái được một số thành tựu. Nhiều bạn nói là cảm thấy áp lực khi thấy mình lắm. Nhưng chính mình thì lại có những hình mẫu xung quanh để so sánh và cảm thấy bản thân không là gì. Chắc bọn mình cũng đều trong cả 2 trường hợp đấy nhỉ


Khi lên đại học thì mình fomo lắm. Nghĩa là Fear of Missing out (nỗi sợ bị bỏ lỡ một điều đó). Mới năm nhất mà mình đã liên tục apply câu lạc bộ, tham gia các cuộc thi, đi làm và cố gắng trải nghiệm thật nhiều để làm đẹp CV. Hồi đầu năm nhất mình đặt ra rất chi tiết mục tiêu và kế hoạch cho 4 năm đại học của mình, dựa theo ý tưởng của bố.


Thật sự hồi đấy mình cũng chẳng hiểu mục đích là gì hay mình có thích nó không. Có một lần mình apply đi làm sale tại một công ty Bảo hiểm. So với một sinh viên năm nhất thì mức lương đó khá ok. Tuy nhiên, bản thân mình là một con người tự do, đam mê sáng tạo, muốn kết nối và làm việc với người. Công việc đó thì lại yêu cầu 6 tiếng đến công ty, anh quản lý phát cho mình cả một tờ data số điện thoại khách hàng dài ngoằng rồi phải gọi liên tục đủ 150 phút đàm thoại ấy thì mới được ra về.


Kịch bản thì cuộc gọi nào cũng giống nhau và khi mình vừa giới thiệu được tên công ty phát là đầu dây bên kia tắt máy luôn. Mình lặp đi lặp lại công việc đó trong 15 ngày thì mình đã phải xin nghỉ luôn.


Mặc dù mình cũng là một người khá là lì lợm.


Cũng có những việc mà khi làm mình rất mệt, mình có thể đạt được những thành tựu cao nhưng khi nghĩ lại thì mình không hề thấy vui, không thấy tự hào. Nhìn người khác đạt được cái này cái kia thì mình lại thấy áp lực tiếp.


Rồi mình nghĩ thế thì có lẽ phải sai ở đâu hay mình thiếu cái gì mất rồi.


Sau đó, mình thấy mọi thứ cứ bằng bằng. Cho đến 1 thời điểm mà tự nhiên mình nghe theo tiếng gọi của con tim hơn. Đồng thời lúc đó cũng đang rảnh nữa. Và mình bắt đầu viết blog. Lúc đấy mình chỉ đơn giản viết vì mình muốn viết, muốn chia sẻ, muốn giúp đỡ và truyền cảm hứng đến một ai đó thôi. Khi viết thì mình như bị cuốn theo 1 dòng chảy nào đó, quên mất cả thời gian, không gian. Ngồi viết liên tục một tiếng mấy nghìn từ cũng không sao. Mà việc đó đối với mình cũng cực kỳ nhẹ nhàng và thoải mái nữa. Bao giờ có ý tưởng thì mình note lại, lúc rảnh thì mở ra và bắt đầu viết.


Công việc này thậm chí không được trả lương nhưng mình cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ việc gì từng làm.


Khi kênh blog được nhiều người biết đến hơn thì các bạn còn cảm ơn mình, nói rằng đã được truyền động lực từ những bài viết của mình rất nhiều và còn bảo mình hãy luôn ra bài đều đặn nữa. Khi ấy thì mình cảm thấy thật sự tự hào.


Công việc đó cũng đã giúp mình hiểu bản thân mình nhiều hơn, xây dựng hướng đi tương lai tiếp theo và ngày càng chọn lọc được những điều mình yêu thích.


Thật sự thì ở khoảnh khắc đó, mà đã không còn cảm thấy áp lực với bất kỳ ai. Dù mình không đạt được cái người ta có, cũng chẳng kiếm được tiền gì.


Nhưng khi đó với mình mà còn được sống mỗi ngày, được làm những việc này là mình thấy rất vui rồi. Mình rất tập trung vào bản thân, vào bên trong mà không còn hướng ra ngoài.


Thật ra thì mình nghĩ những điều người khác show ra chỉ những kết quả, thành tựu họ đạt được. Còn những lần thất bại, áp lực, hoài nghi về bản thân thì ai mà chẳng gặp đúng không? Nhưng cũng có mấy người kể ra đâu. Mọi sự so sánh cũng đều là khập khiễng và chúng ta không thể so ngày đầu của mình với ngày thứ 1000 của người ta được.


Đối với mình thì nguyên nhân khiến mình đã bị áp lực đồng trang lứa là vì mình hồi đó chưa đủ hiểu bản thân, không biết thế mạnh, đam mê của mình là gì. Cũng chưa nhận được sự công nhận khi làm việc mình thích để tự tin rằng mình có thể làm giỏi việc mình đam mê nữa.


Hồi trước mình còn có một suy nghĩ khá dở hơi là "đi làm là phải khổ, 8 tiếng phải dài lê thê và chỉ có về nhà, chỉ có cuối tuần mới được vui, được thật sự sống" cơ. Hóa ra là không mọi người ạ. Việc gì bọn mình cũng có thể giỏi nếu dành đủ thời gian và tâm huyết cho chúng. Vậy thì hãy chọn việc mình đam mê nhất để bắt đầu.


Hôm trước nghe tập Podcast trên Vietcetera của chị Thùy Minh và chị Châu Bùi mà mình rất ấn tượng với câu nói của chị Châu: “Mình không chỉ là mình trong công việc mà mình còn có trong tất cả những điều xung quanh. Ví dụ như con chó, con mèo của mình mà vui vẻ, khỏe mình thì cũng có phần mình trong đó. Cái cây lớn lên xanh tươi tốt cũng là do mình tưới nước. Người yêu hạnh phúc bởi tình yêu của mình. Mình trong công việc không tốt thì đâu có nghĩa mình là người bỏ đi?"


Mình luôn biết là mỗi người đều có một con đường, một sứ mệnh khác nhau. Chúng ta không cần gấp gáp thành công để chứng minh với ai cả. Chỉ cần mỗi ngày cặm cụi, hôm nay tốt hơn hôm qua 1% là đã rất ok rùi.


Vậy nên là ai cũng có tuổi tỏa sáng của riêng mình và sứ mệnh phù hợp nhất với người đó. Cậu hãy trải nghiệm, đúc rút, soi xét, khám phá bản thân và sống thật hồn nhiên nhé. Ai cũng có thể giỏi thứ gì đó nếu dành đủ thời gian và tâm huyết nên hãy chọn thứ mình thích để bắt đầu.


Một đoạn văn mà đã tác động đến mình rất nhiều và mình muốn chia sẻ với mọi người: "Thời gian ở New York sớm hơn California 3 giờ, nhưng điều đó cũng không làm cho thời gian ở California bị chậm đi. Có người 22 tuổi tốt nghiệp, nhưng phải 5 năm sau mới tìm được một công việc tốt. Có người 25 tuổi đã trở thành CEO, nhưng lại ra đi ở tuổi 50. Có người đến 50 tuổi mới giữ chức vụ CEO, và họ đã sống đến 90. Có những người bạn đã kết hôn, nhưng cũng có những người vẫn đơn thân. Obama về hưu ở tuổi 55, Trump 70 tuổi mới bắt đầu giữ chức vụ Tổng thống."


Trên đời này, vốn dĩ mỗi người đều có múi giờ riêng để phát triển bản thân. Bên cạnh dường như có những người đang đi ở phía trước bạn, cũng có những người dường như đang ở sau bạn. Nhưng thực ra là mỗi người ở trong múi giờ của chính mình. Đừng đố kị, cũng đừng chê cười, chỉ là họ đang đi trong chính múi giờ của mình thôi, bạn cũng vậy!


Cuộc sống còn rất nhiều niềm hạnh phúc hơn công việc. Nếu chưa biết đó là gì thì hãy để ý tâm trạng lúc mọi người bị ốm nhé. Khi ấy sẽ chẳng làm được việc gì, chỉ nằm thôi. Nhưng lại thấy quý trọng sức khỏe vô cùng. Kiểu khi có sức khỏe, ta có cả ngàn ước mơ. Khi ko có sức khỏe, ước mơ duy nhất là có được sức khỏe ấy.


Với cả lúc đó được mọi người bên cạnh chăm sóc, yêu thương, lo lắng. Cũng sẽ thấy hạnh phúc lắm. Nhiều lúc còn giật mình nhận ra là bao lâu rồi mình chưa nuôi dưỡng cho các mối quan hệ thân thiết. Đó, cuộc sống này đáng sống lắm chứ không phải chỉ có mỗi áp lực công việc đâuu


Qua bài viết này, mình muốn nhắn nhủ đến mọi người rằng: Đó là điều rất bình thường khi cậu gặp áp lực đồng trang lứa. Nhưng đừng vì điều đó mà tiêu cực, mà mất đi niềm tin vào chính mình. Hãy tập trung vào bản thân nhiều hơn, hiểu bản thân hơn để biết điều mình thích, điều mình giỏi là gì. Và cố gắng cống hiến mỗi ngày cho chúng. Người cậu cần so sánh nhất chỉ là bản thân cậu ngày hôm qua thôi.

Và đừng lo lắng quá nhiều, bởi nếu cậu lo lắng khi tương lai còn chưa đến thì đã lãng phí mất giây phút hiện tại rùi nè. 


Bây giờ, hãy trả lời câu hỏi: “Một ngày của cậu sẽ diễn ra như thế nào nếu tiền không phải là vấn đề?" để biết điều cậu thật sự mong muốn trong cuộc sống nhé!


Tác giả: Diệu Khánh

___

Lớp "Làm sao để tự tin hơn" sẽ đồng hành và giúp cậu:

  • Xác định đúng và rõ yếu tố cấu thành nên sự tự tin

  • Xây dựng niềm tin tích cực, tin tưởng mình hơn và hạn chế nỗi sợ lấn át lí trí

  • Gỡ rối vấn đề, giúp cậu không còn sợ bị đánh giá, né tránh điểm yếu

  • Thực hành các bài tập giúp cân bằng và làm chủ cảm xúc tự nhiên

  • Thực hành các bài tập giúp tập trung vào điểm mạnh & xây dựng sự tự tin mỗi ngày

  • Có lộ trình từng bước cụ thể, được đồng hành hỗ trợ 24/7





Commentaires


bottom of page