top of page

Rốt cuộc chúng ta đang cố gắng vì điều gì?

Writer's picture: Dieu KhanhDieu Khanh

Nghe tên bài viết này: “Rốt cuộc chúng ta đang cố gắng vì điều gì?” - cậu nghĩ bản thân đã có câu trả lời chưa? 


Nếu có thì liệu đáp án đó có đúng qua năm tháng, qua thời gian và chưa từng thay đổi không? Với mình thì có thời điểm mình nghĩ rằng bản thân đang cố gắng vì những mục tiêu ngắn hạn kiểu đỗ cấp 3, đỗ đại học với điểm số cao. Có lúc mình lại nghĩ là mình đang cố gắng bây giờ để sau này lớn lên kiếm được công việc tốt, lương cao này, Có lúc thì lại cố gắng vì bố mẹ, nói chung là mình thay đổi nhiều lắm. Thế thì trong bài viết, hãy cùng mình nhìn nhận kỹ hơn về câu hỏi này nhé.


Gần đây, mình đã làm một bài kiểm tra với yêu cầu như sau: “Suy xét kỹ lưỡng và trả lời các câu hỏi: Niềm vui lớn nhất mà bạn từng trải nghiệm là gì? Nó như thế nào? Nó đến trong hoàn cảnh nào? Điều gì đọng lại trong bạn ở thời điểm hiện tại? 


Tương tự thay Niềm vui lần lượt bằng Nỗi buồn, sự Tự hào, sự Nhục nhằn, Thất bại, Chiến thắng, Mất mát và Phần thưởng.”


Ban đầu thì mình nghĩ bài kiểm tra này giúp người làm có thể quan sát nội tâm của chính họ thông qua các trải nghiệm để hiểu bản thân hơn cũng như xác định được điều gì thật sự quan trọng trong cuộc sống.


Với câu hỏi niềm vui lớn nhất của bạn là gì. Mình đã trả lời đó là cảm xúc khi mình nhận được kết quả đỗ trường Chuyên hồi cấp 3. Hồi đó, mình đã đi học rất nhiều, hôm nào cũng cầu nguyện để thi đỗ vào Chuyên. Thầy cô, bố mẹ, bạn bè xung quanh đều lo lắng cho kỳ thi đó bởi đây là năm có đông thí sinh nhất nhưng số lượng được nhận vào các trường tốt lại rất ít.


Bố mẹ rất đặt kỳ vọng vào mình và đôi khi còn nói những câu gây tổn thương mà đến bây giờ mình vẫn nhớ. Vậy nên, lúc đó mình chỉ có một suy nghĩ là bắt buộc phải vào được trường Chuyên. Tuy nhiên, kết quả làm bài cũng không như mình kỳ vọng. mình nghĩ rằng mình không thể đỗ được Chuyên nên nếu muốn học Chuyên thì phải tham gia kỳ thi vào lớp Chất lượng cao (Cận chuyên) của trường. 


Vào ngày nhận điểm, mình được 5.0 điểm Toán vòng 1 (đã đủ để được thi lên lớp Cận chuyên kia). Nhưng mẹ mình lại gọi điện cho Tổng đài và nghe “Toán 1: 5.0” thành “Toán: 1.5”. Lúc đó, mình thật sự rất buồn và khóc rất nhiều trong buổi tối hôm đó. Mình nghĩ rằng bản thân đã hết cơ hội. Nhưng hôm sau mình thử gọi lại một lần nữa thì mới biết mẹ nghe nhầm. Khi tham gia vòng thi lên lớp Chất lượng cao thì mình đã có một tâm thế tốt. Ngày biết điểm thì mình rất hồi hộp vì bao lâu nay, mình luôn nghĩ rằng chỉ cần đỗ Chuyên là cuộc đời mình sẽ hạnh phúc, đây là việc mình bắt buộc phải làm được. 


Khi biết đỗ thì mình đã hét to và chạy khắp nhà rồi thông báo cho bố mẹ. Cảm thấy mọi khó khăn vừa trải qua đều xứng đáng và cực kỳ phấn khích cho hành trình sắp tới.


Bây giờ khi nghĩ lại, mình nghĩ mình đã rất vui trong khoảng 1 tuần đầu tiên. Sau đó

mọi thứ lại bình ổn. Lý do khiến mình vui như vậy có lẽ là vì mình đã có rất nhiều cảm xúc

lên xuống, hỗn loạn trong giai đoạn đấy. Kết quả đó như một dấu chấm hết cho quãng

thời gian cực kỳ áp lực, cũng là một kết quả mình hài lòng để có thể yên tâm nghỉ ngơi.


Cứ tưởng đó là một câu trả lời bình thường nhưng khi được trực tiếp feedback về bài kiểm tra đó thì mình đã vỡ òa. Cô ấy chỉ hỏi mình một câu là “Cháu có áp lực phải hoàn thành hết các bài kiểm tra dù chúng rất dài và nhiều yêu cầu không?” mà mình đã bật khóc.


Cái từ “áp lực” ấy lại có một lực áp mạnh mẽ khiến mình không thể kìm giữ được cảm xúc. Thật sự là mình đã phải chịu áp lực trong suốt những năm tuổi thơ, học vì kỳ vọng của bố mẹ và ông bà, thậm chí năm cấp 3 cũng đã phải tìm đến bác sĩ tâm lý. Mình luôn cố gắng làm mọi thứ để giữ bản thân là con ngoan trò giỏi, để được ghi nhận.


Cô bảo mình là “Niềm vui lớn nhất đó, niềm vui lớn nhất mà chỉ vui trong 1 tuần là sao?” khiến mình vừa bất ngờ vừa buồn.


Mình nhìn lại cuộc sống mình từ trước đến nay và nhận ra đã đối xử tệ với bản thân thế nào. Mình vô thức làm thật nhiều, cố gắng thật nhiều chỉ để cảm thấy an toàn, để rồi khi được ghi nhận thì mình sẽ có một niềm vui ngắn hạn và tạm thời an tâm như cảm xúc hồi đỗ cấp 3.


Lúc có thời gian nghỉ ngơi thì mình thấy tội lỗi, trong đầu vẫn nghĩ về công việc. Để cảm thấy tự tin thì phải giới thiệu với người khác về những thành tựu mình đã đạt được. Tại sao mình lại yếu đuối, né tránh cảm giác bất an, cố gồng lên rồi tự ảo tưởng rằng mình đang ổn nhỉ?


Điều đó liệu có xứng đáng không? Xứng đáng để mình đánh đổi hết tâm trí, thời gian và những điều thật sự quan trọng hay không? Nếu đến tận khi già rồi mà mình vẫn áp lực phải làm tốt mọi thứ. Đạt được cái này rồi lại muốn tiếp cái kia, cứ để ý cái nhìn của người khác thì mình đã tận hưởng được bao nhiêu phần hạnh phúc, tự tại trong cuộc sống này?


Có thể câu hỏi về mục đích sống, động lực cố gắng mỗi ngày là một câu hỏi lớn. Cần chúng ta chiêm nghiệm và suy ngẫm mỗi ngày. Nhưng có một điều mình chắc chắn là “Hạnh phúc không phải là đích đến, mà là một cuộc hành trình.” Cuộc đời vô thường, ngày mai có chuyện gì chắc chắn ta không thể đoán trước. Vậy thì dù có đang làm việc đi nữa, dù một ngày có bận rộn, có áp lực thế nào - cậu cũng hay cố gắng tìm ra mục đích của việc mình làm và cảm nhận được niềm vui ngay trong giây phút đó. Hãy tự hỏi: “Mình học được điều gì qua việc này?”, “Mình có đang thấy tự do, tự tại, tự hào khi làm chúng không?” Trong một thời điểm, hãy chỉ tập trung vào đối tượng duy nhất trước mặt cậu và cố đừng nghĩ ngợi lung tung.


Có lẽ, sự mạnh mẽ và tự tin từ bên trong sẽ không đến từ những thứ bên ngoài như: xe cậu đi, tiền trong tài khoản, sự lung linh trên mạng xã hội hay danh tiếng, hào nhoáng.


Đã có những khoảnh khắc mà mình cảm thấy thật sự hạnh phúc khi cảm nhận được bầu không khí trong lành và ngắm nhìn vẻ đẹp của thiên nhiên, khi được ngủ một giấc thật ngon hoặc được kết nối sâu sắc với những mối quan hệ thân thiết. Mình có thể chia sẻ chân thành và kết nối sâu với họ. 


Đó cũng có thể là khi tâm trí mình không vướng bận, mình có thời gian để chậm lại, đọc sách, viết nhật ký hoặc đơn giản là tĩnh tâm, quan sát mọi thứ. Lúc mình kết thúc bài tập thể dục hay ăn đồ ăn lành mạnh, mình cũng thấy bản thân đang khỏe hơn mỗi ngày. Mình được học điều mình thích, được phát triển bản thân theo cách mình muốn, ở trong một cộng đồng chất lượng, cùng giúp nhau tiến bộ thì cũng thấy mình tốt lên mỗi ngày.


Mình tin rằng đó mới thật sự là những điều khiến ta xây dựng được sự tự tin và hạnh phúc từ bên trong, tìm kiếm được những điều thật sự xứng đáng và cống hiến cho chúng. Dám sống một đời không tầm thường.


Qua bài viết này, mình hy vọng rằng mọi người cũng hãy dành thời gian chậm lại và nhìn nhận lại: “Rốt cuộc mình đang cố gắng vì điều gì?” Và xem xét lại những điều thật sự xứng đáng, những ưu tiên trong cuộc sống nhé. Đừng để những lo toan, áp lực hay kỳ vọng và định kiến của người xung quanh khiến cậu đánh mất cuộc sống duy nhất của mình mà không thấy hạnh phúc.


Mình chúc cho mỗi chúng ta sẽ tìm thấy được một lý do cụ thể, xứng đáng để theo đuổi và phấn đấu!


Tác giả: Diệu Khánh

___

Các khoá học của Viết chữa lành: https://www.vietchualanh.vn/khoa-hoc











Comments


bottom of page