top of page

Làm sao để hòa nhập với mọi người?

"No one wanted to play with me as a little kid

So I've been scheming like a criminal ever since

To make them love me and make it seem effortless"

Taylor Swift



1. Đây là một trong những điểm yếu lớn nhất của mình. Mình vốn không phải là người dễ hoà nhập với người khác, và có rất nhiều thất bại trong câu chuyện bạn bè và tập thể.


Họ hàng nhà mình rất đông, bà nội mình có tới 9 người con lận nên đúng ra mình cũng có rất nhiều anh chị em họ. Nhưng các anh chị em họ chơi với nhau từ khi ra đời, rồi các bác nhà mình cũng ở gần nhau nữa. Riêng bố mình về nước đi ra một chỗ xa tít xây nhà, rồi ngay cả khi chơi với họ hàng mình cũng luôn có cảm giác mọi người thân quen nhau hơn trước mình rồi, dù được chơi chung nhưng chưa bao giờ có cảm giác gắn bó với mọi người như mọi người gắn bó với nhau.


Đi học mẫu giáo là một quá trình shock văn hoá toàn tập của mình.


Hồi ở Đức, có lần mình không ngủ trưa thì được cô giáo kéo dậy, cho vào một cái toà lâu đài rồi bảo con chơi ở đây nhé, không làm phiền các bạn khác đang ngủ trưa. Buổi trưa mình ngủ trên giường, có chăn mềm và gối riêng. Về tới việt nam, mỗi bạn được phát cho cái cục cứng ngắt vuông vuông, nằm phản, đứa nào đứa nấy nằm sát sàn sạt nhau, lại còn lây chấy cho nhau. Mình không hiểu mình đã làm gì sai mà bị trừng phạt như thế này.


Lúc học ở lớp, cô giáo giơ cái thìa ra, hỏi đây là cái gì. Mình không nhớ từ cái thìa tiếng việt, chỉ nhớ nó ở tiếng đức. Mình đã luống cuống rất lâu mà không trả lời được. Cô giáo đã gọi mình đứng dậy, và bảo cả lớp ê mình. Cả lớp đều nhìn mình chằm chằm và “ê ê ê ê” mình, và chưa bao giờ mình thấy nhục nhã và xấu hổ đến thế.


Lên lớp 1, thì mình bị bạn ngồi cạnh bắt nạt. Bạn lấy hộp bút của mình vứt xuống đất lấy chân di di di làm hỏng cái hộp bút yêu quý của mình, rồi bạn cấm kể cho người khác không bạn ý sẽ đánh (bạn ý còn là cháu hiệu trưởng nữa). Mình sợ đến mức giả bệnh để không phải đi học. Đến khi mẹ phát hiện, mẹ dí hỏi tại sao con lại nói dối, mình mới oà khóc kể bị bắt nạt và được cô đổi chỗ.


2. Sau này mình rút ra được bài học quan trọng nhất để hoà nhập hơn chính là có nhiều boundaries - ranh giới hơn.


Nếu mình ở trong một nhóm - tập thể mà thấy mọi người nói về một người khác không có trong nhóm đó thì khả năng cao khi mình không ở đó, mình sẽ là người bị nói về. Thế thì đừng cho họ cái để nói về mình.


Ví dụ có một nhóm bạn, cứ cuối tuần đi chơi boardgame chẳng hạn. Thì đến chơi với nhau thôi, rồi về. Không cần đến rồi kể tâm sự cuộc đời tuần này mình vừa kiếm được 200 triệu. Cái đấy không cần thiết, và cái đấy dễ ghét.


Nói nhiều làm gì. Một người ta đánh giá. Hai người ta ghen tị. Ba người ta thấy vô duyên.

 Ví dụ bạn bè nhận xét vè cuộc đời của mình, bảo sao yêu nhau 3 năm rồi chưa cưới. Ngày xưa thì mình nhảy dựng lên cãi nhau rồi chứng minh tình yêu không cần hôn nhân, rồi mày mới là dở hơi rồi cãi nhau lanh tanh bành. Bây giờ mình chỉ cần nói “Cám ơn bạn đã quan tâm, nhưng chuyện của mình tự mình giải quyết được. Chúng mình không nói về chủ đề này nữa nhé”.


Chuyện bạn bè cũng thế. Đời ai nấy sống. Trừ khi người ta hỏi mình thì bớt làm mẹ thiên hạ và lo hộ chuyện người khác.


Tóm lại, thể hiện bản thân ít thôi.


3. Thực ra về sau mình nhận ra ý, hoà hợp nó đi từ trong lòng ra bên ngoài.


Ngày xưa mình hay đi tìm sự công nhận của bên ngoài. Nên lúc không được yêu quý và công nhận mình rất đau khổ. Bây giờ mình có người yêu thương và chấp nhận mình 100%, và dạy mình tự chấp nhận yêu thương bản thân mỗi ngày. Nên nếu ra đời không hoà hợp không được yêu quý, thì cũng hổng sao cả. Về nhà là được yêu quý. Hoặc tự mình hoà hợp với mình, là điều quan trọng nhất.


Mình nghĩ rằng khi có được sự tự do và bình yên ở thế giới riêng, thì mình cũng trở nên dễ chịu hơn với sự khác biệt ở thế giới bên ngoài. Giống như ở thế giới riêng mình được tự do là chính mình, thì khi ra đời gò ép mình giấu bản thân đi 1 tí cũng là chuyện mình làm được dễ dàng hơn.


Một số bí kíp:


a. Hạ cái tôi xuống, tăng cái vui lên là hợp.


Thực ra biết hết từ A->Z của mình, thói hư tật xấu của mình chỉ có bạn trai chứ ngay cả bạn bè thân, gia đình mà có khi lộ ra vài chuyện cũ của mình cũng sùi bọt mép ngất xỉu chứ ở đấy mà chấp nhận được hay đồng thuận.


Nhưng ngay cả gia đình, thì một năm mình cũng chỉ cần gặp 10 lần, 20 lần chứ không cả ngày. Ngay cả bạn bè thân thiết 15 năm, thì một năm họ gặp mình vài lần. Thì không nhất thiết họ với mình phải hoà hợp, hiểu nhau, chấp nhận nhau. Chỉ cần những lần gặp nhau đó vui vẻ, dễ chịu và update nhau vẫn ổn là được. Buổi đó vui là được, có gặp mỗi ngày đầu mà phải vui hợp mỗi ngày.


Chịu khó để ý quan sát một tí ban đầu thì đỡ khổ lâu dài.


b. Chọn bạn mà chơi.


Không phải được chấp nhận và hoà nhập 100% bởi tất cả mọi người khi bản thân cá tính mình không phải là một người dễ được chấp nhận và hoà nhập.


c. Nỗ lực hơn


Nếu mà bạn chả hợp với ai cả thì là do bạn chưa tìm đủ nhiều. Thế gian cả tỉ người, 5 tỉ người không ưng bạn thì cũng sẽ có 5,10 người ưng bạn. Chưa tìm được ai tốt như anh ý là vì bạn gặp quá ít người. Chưa tìm được tập thể mình hoà hợp thì cũng là do bạn gặp quá ít tập thể. Gặp nhiều hơn là được.


- Cô giáo Mto.

_______________

Các khoá học của Viết chữa lành: https://www.vietchualanh.vn/khoa-hoc

Comments


bottom of page