Mong manh hay tiếng anh còn gọi là vunerable là một cảm giác khá đặc biệt mà mình nghĩ ít nhiều ai đó đều trải nghiệm một lần trong đời.
Đấy là cảm giác khi mình cảm thấy bản thân nhỏ bé và mất đi mọi quyền kiểm soát, chỉ cần 1 tác động nhỏ bên ngoài là có thể biến mất tiêu luôn á.
Mình nghĩ, không ai thích cảm thấy bản thân mong manh cả. Vì cảm giác chung đằng sau đó là sợ hãi, lo lắng và căng thẳng. Sợ rằng chuyện gì xấu sẽ xảy ra với mình, sợ rằng sẽ chẳng có ai ở bên mình. Là cảm giác mình làm sai, mình kém cỏi yếu đuối, mình cần sửa chữa và làm tốt hơn.
Khi mong manh, tớ có cảm giác cả thế giới đang chống lại mình. Tớ sẽ có tâm trạng buồn, có những suy nghĩ tồi tệ và tiêu cực. Tớ sẽ đi ăn đồ ngọt, đi dọn nhà, đi mắng mỏ nhân viên, đi đổ tội cho người khác, đi chê bai hay làm mọi thứ để thoát bỏ đi cảm giác mong manh này. Tớ sẽ kiếm nhiều tiền hơn, làm cách nào để có nhiều người yêu thương ủng hộ hơn, hay bất cứ biện pháp nào để xử lý cảm giác “mong manh” bên trong. Nhìn chung, cả đời tớ tìm cách để hết mong manh.
Cơ mà sống sao cho lại với đời, cảm giác là cảm giác. Bài học mà tớ trải nghiệm được là, tớ có thể bọc nhiều lớp bảo vệ, nhưng tớ không thể chạy trốn, chiến thắng hay vượt qua cảm giác mà tớ có.
Cảm giác chỉ là cảm giác mà thôi. Nó không phải vấn đề. Điều tốt nhất mình có thể làm là ở lại với nó. Đôi khi, cái mình cần làm không phải là sửa chữa cảm giác mà là chấp nhận cảm giác. Mong manh thì cũng giống như cảm thấy buồn ngủ á. Nếu buồn ngủ mà cứ chống lại cơn buồn ngủ, thì cứ vật vã, rối loạn, cáu gắt và mệt đầu mà thôi. Hoặc ép hết buồn ngủ, thì xài cà phê (chất kích thích) cũng sẽ sớm muộn khiến trở nên phụ thuộc. Buồn ngủ thì…ngủ thôi. Mong manh thì…sợ thôi. Cảm giác nó ít khi ở lại với mình mãi, phần lớn nó cứ ở đấy là vì mình cứ tránh nó trốn nó hoài. Chứ cơn buồn ngủ đến rồi nó cũng đi. Mong manh tới rồi nó cũng qua à.
Comments