Ngày xưa mình từng rủ mẹ đi châu âu 1 tháng. Lúc lên kế hoạch, mình xếp một lịch trình dày đặc để làm được tất cả những thứ mà mình muốn. Thế nhưng tầm 1-2 tuần đầu đi với mẹ, mình khá bực mình vì đêm nào mẹ mình cũng ngáy. Tất nhiên ngủ mà ngáy thì cũng chẳng trách được mẹ, thế nhưng mà đi chơi cả ngày mà đến đêm không ngủ được thì cũng bực mình. Mà bình thường mẹ mình có ngáy bao giờ đâu. Vì không ngủ được, thế nên đêm mình mới lên mạng mày mò google vì sao người ta ngáy.
Để kiếm cách mẹ hết ngáy ngủ cho ngon á, mà làm sao để không đánh thức mẹ vì mẹ đang ngủ. Lúc đó mình mới đọc được rằng nếu đi ngủ mà ngáy thì tức là rất mệt, tức là cả ngày dùng quá sức. Lúc đó mình mới chợt giật mình nhận ra rằng khi xếp lịch đi chơi với mẹ, mình hoàn toàn sắp xếp mọi thứ phù hợp cho một thanh niên, chứ không nhận ra rằng mẹ mình đã rất lớn tuổi và có thể sẽ chẳng có sức để có thể đi theo một hành trình hardcore như vậy. Nhưng vì mẹ đi theo mình, và cũng ham chơi, nên mẹ vẫn cố chứ chẳng nói hay than phiền câu nào. Nhận ra điều đó, mình lập tức phải thay đổi lịch trình nửa tháng còn lại của hai mẹ con. Thay vì đi chơi kiểu sáng 10h ra đường đi một mạch khám phá đến tận chiều tối, mình điều chỉnh lịch vừa đi chơi, vừa nghỉ vừa đủ để mẹ vẫn có sức. Ngay khi mình thay đổi như vậy, chuyến đi chơi của hai mẹ con tận hưởng và dễ chịu hơn nhiều. Mẹ mình có nhiều sức nên chơi được nhiều hơn, mình mặc dù cắt bớt những thứ muốn làm nhưng lại rất yên tâm về sức của mẹ. Và đến tối, mình với mẹ ngủ rất ngon mà hổng có ai ngáy cả. Từ những ngày đầu làm quen và cứ bận chiều nghe theo ý của nhau, nhờ quan sát ngôn ngữ cơ thể mà mình và mẹ điều chỉnh hoà hợp dần. Mình vẫn nhớ đến những ngày cuối của chuyến đi, mình với mẹ ngồi với nhau cười như hai người bạn thân thiết, điều mà suốt hai mấy năm cuộc đời mình chưa bao giờ nghĩ là có ngày xảy ra.
Về sau, mình nhận ra không chỉ cơ thể kỳ diệu, mà cơ thể luôn phát ra những tín hiệu chân thật nhất về trạng thái, cảm xúc và tính cách của chúng ta. Hôm trước mình gặp một người anh, anh vừa nhìn mình và bảo mình có đang ổn không. Lúc đó mình bực mình, mình kiểu mình ổn lắm ý, vì đã mãi một khoảng thời gian mình mới ổn và khoẻ mạnh như thế. Vậy mà gặp cái bảo mình có vấn đề là sao. Đúng là chả hiểu gì về người ta cả. Thế nhưng lúc sau người anh rủ mình đi ăn á, mình vừa kiểu cho mấy miếng cá vào mồm xong có cảm giác thiên đường dâng tới, cơ thể tan chảy, một sự hạnh phúc lan ra khắp cả tim. Xong anh nhìn mình cười bảo, ừ đấy mto đây rồi. Nãy nhìn mắt lờ đờ 20%, giờ ăn vào mới lên lại đúng 100%. Khi anh nói thế, mình mới chợt nhận ra là ừ nhỉ, lúc chiều hơi đói, nên cứ mệt mệt mất năng lượng. Dù mình không hề nhận ra điều đó, nhưng đôi mắt của mình thì không nói dối. Mệt, là nhìn là thấy. Đôi khi mình mải mê bận rộn và bỏ qua các tín hiệu của cơ thể, nhưng chỉ cần một ai đó tinh ý quan sát cơ thể, thì chẳng cần nói gì, họ cũng hiểu rõ được trạng thái tinh thần và cảm xúc của mình.
Thực sự, cơ thể là một tín hiệu rất kỳ diệu. Dành 10’ quan sát cơ thể mỗi ngày, để xem cơ thể đang muốn nói với chúng ta điều gì là một hoạt động cực kỳ kết nối và chữa lành. Quan sát cơ thể và các tín hiệu của mọi người xung quanh, cũng là cách để mình hiểu hơn về những người mình yêu thương nhất, hiểu cả những điều mà không thể hay không cần nói ra bằng lời. Nếu bạn cũng tin vào điều này và muốn thử trải nghiệm, đừng quên tới tham gia workshop “Chuyển động chữa lành” và cùng khám phá những phương pháp cực kỳ đơn giản để hiểu và chữa lành từ chính cơ thể mình nhé.
.
Comments