Mình là một người nhạy cảm.
Không biết với bạn thì sao, nhưng với mình, nó thật sự rất khó khăn. Có những cảm xúc cứ nghẹn mãi trong lòng mà mình chẳng thể gọi tên, cũng chẳng thể nguôi ngoai được. Mình cứ ôm mãi những cảm xúc bế tắc ấy mà chẳng biết làm sao. Bởi lẽ càng chống đối lại thì nó càng dữ dội hơn, còn để nguyên thì nó cứ âm ỉ mãi vậy thôi.
Trong hành trình chữa lành mình đã từng thử đủ loại cách, từ đọc sách, thiền, cố gắng thay đổi bản thân, thất bại rồi buông xuôi,... mình đã cố gắng làm hết tất cả những điều đó một mình. Vì mình sợ ảnh hưởng đến người khác, sợ họ hoảng sợ khi nhìn thấy những góc tối của bản thân. Một vài phương pháp có hiệu quả, nhưng sau một khoảng thời gian thì những cảm xúc không tên kia lại quay lại, mình lại buồn vì "không hiểu sao mình lại buồn". Đấy cũng chính là lúc mình nhận ra cố gắng một mình là không đủ, và mình cần sự giúp đỡ.
Chữa lành chưa bao giờ là một quá trình dễ dàng cả, huống chi là khi mình vẫn đang đơn côi lạc lõng. Vậy nên nếu bạn cũng đang trải qua quá trình này, mình thật lòng khuyên bạn nên có một ai đó đồng hành, kề bên và giúp đỡ bạn. Một người thầy, một người bạn sẽ là chỗ dựa cũng như động lực to lớn cho bạn trên hành trình chữa lành. Chưa biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng mình vẫn an tâm hơn khi biết rằng có ai đó là bến bờ bình an cho mình trở về phải không?
Vậy nên đừng ngại mở lòng tâm sự với người thân, bạn bè về những khó khăn hay rắc rối mà bạn đang trải qua nhé. Bạn không hề cô đơn đâu. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì luôn có ít nhất một người là chúng mình luôn ở đây, sẵn sàng đồng hành và giúp đỡ bạn mà...
留言