Khi ta cảm thấy thất vọng thì thật ra không hẳn thất vọng về ai đó mà thất vọng vì bản thân đã nhận định sai lúc ban đầu, hoặc thất vọng vì mình đã có quyết định không đúng để bản thân rơi vào tình huống như vậy.
Điều này cũng lí giải vì sao chúng ta hay có xu hướng biện hộ cho hành vi của người khác. Ví dụ như khi con cái mắc lỗi, bố mẹ thường vin vào lí do "cháu nó ở nhà ngoan lắm" hay "trước giờ bé hiền lành, ít nói lắm ai mà ngờ".... Càng là đối với những người thân thiết thì ta càng có xu hướng tự biện hộ cho những sai sót của họ, dù là hiển nhiên. Cơ bản là vì không ai muốn đối mặt với việc mình đã phán đoán hay nhìn nhận sai mất rồi.
Cá nhân mình rất ít khi nói với ai đó (hầu như không bao giờ) là mình thất vọng về người ta. Bởi mình biết bản chất là mình đang thất vọng với chính mình. Người ta làm gì đâu liên quan, đấy là còn chưa bàn đến việc đối phương chỉ đang reflect (phản ánh lại) những gì bên trong mình. Có thể tư tưởng của mình hơi cá nhân nhưng trong mọi mối quan hệ, chúng ta luôn chiếm 1 nửa vấn đề mà.
Chung quy có rất nhiều vấn đề sẽ dễ dàng hơn nếu mọi người có thể chấp nhận bản thân 100%. Còn nếu không tự chấp nhận được mình thì không thể tránh khỏi việc 1 số tình huống tương tự có thể sẽ lặp lại.
Đúng thì tự khen ngợi. Có sai thì cũng không sao, miễn là ta rút kinh nghiệm từ điều đó và lần sau không mắc lại nữa.
Chúc các bạn sớm làm chủ cảm xúc của mình và sống thật hạnh phúc nha.
댓글