Sau khi bố mình mất, mình đã trải qua một khoảng thời gian dài đắm mình trong cảm giác dằn vặt và hối hận. Mình cảm thấy mình có lỗi với bố, cảm thấy đau khổ vì ko còn cách nào để làm lại nữa rồi. Sau đó khoảng gần 1 năm, mình tham gia một workshop chữa lành. Có một bài tập gọi là bài nhập vai. Mình được chọn một người bất kỳ trong lớp, chị ấy sẽ đóng vai bố mình và mình sẽ nói ra với “bố” mọi thứ mình chưa từng nói. Lúc đầu, mình còn thấy bài tập này hơi...”ngớ ngẩn” và mình ko chắc nó sẽ giúp được gì. Nhưng sau khi nhìn vào mắt người đang đóng vai bố mình một lúc, nước mắt của mình bỗng dưng trào ra. Lời xin lỗi bỗng dưng xuất hiện từ bên trong mình, chen nhau đổ ra ngoài mà mình thậm chí còn ko kịp nghĩ gì. Mình vừa nói vừa khóc mà đầu óc thì trắng xoá. Lúc ấy mình đã ko biết mình đang nói gì, mình chỉ biết rằng: Đó là những lời mình rất muốn nói với bố nhưng mình đã cất quá sâu, bởi mình nghĩ mình ko còn cơ hội nữa, mình không dám đối mặt với cảm xúc của chính mình.
Khi từ đầu tiên được thốt lên, cánh cửa khoá những tâm tư bên trong dường như không còn giữ được mình. Nó bung ra và mọi thứ cũng theo đó tuôn ra ngoài. Mình đã phần nào cảm thấy như được có cơ hội để nói chuyện với bố thêm một lần, và quá trình chữa lành cảm xúc của mình cũng bắt đầu kể từ ấy.
Đôi khi chúng ta cất giữ những cảm giác đau khổ quá lâu và quá sâu, đến nỗi ta quen thuộc với nó, tưởng nó là điều dĩ nhiên trong đời này, quên cả việc ta cần phải chia sẻ nó ra ngoài trước khi nó khiến ta bị đóng băng đằng sau chiếc tường thành của nỗi thống khổ. Mình cũng từng có lúc buồn khổ mọi lúc mọi nơi, chẳng vui được giây nào. Mở mồm ra cười cũng tự thấy mình fake và gượng gạo. Đi du lịch với bạn chỉ để đú trend xê dịch, hoàn toàn ko cảm nhận được niềm vui, không thể thả lỏng tận hưởng. Những ngày tháng như thế của mình lại rơi vào độ tuổi mà người ta gọi là tuổi trẻ thanh xuân. Mình chỉ thật sự dần dần trẻ khi mình bước sang độ tuổi 26, rồi 27. Nhưng mình nghĩ không phải chỉ có mình như thế, ai cũng sẽ có giai đoạn như thế, chỉ là sớm hay muộn, ngắn hay dài. Khi mình sẵn sàng bước trên con đường dẫn tới sự chữa lành, mình cảm thấy như thể mình đang đến với vùng sáng của sự tự do. “Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân”. Bước một bước trước, rồi cuộc đời sẽ tự dẫn lối bạn đi ngàn bước tiếp theo để giải thoát cho tâm hồn của chính mình. Và bước đi đầu tiên ấy, đôi khi không gì khác hơn là: Nói ra.
Chỉ đơn giản là nói ra, kể về cảm xúc, chia sẻ về cảm xúc, hoà mình vào với cảm xúc, rồi lại tách mình ra khỏi cảm xúc để có thể kể về nó dễ dàng như dòng nước mát chảy về xuôi. Kể về cảm xúc, chứ ko phải kể một câu chuyện mà ở đó bạn là nạn nhân hay thủ phạm. Kể để chia sẻ, ko phải để biện hộ, phòng thủ, bảo vệ, nâng tầm quan điểm, thể hiện cái tôi. Hãy yêu thương mình, và để cảm xúc trong mình được nở hoa.
Comments