top of page
Writer's picturevietchualanh

Yêu thôi thì không đủ, quan trọng là phù hợp đến đâu

Nếu cả hai đang ở cùng một nơi, nhìn về cùng một hướng, thì mọi thứ bỗng trở nên nhẹ nhàng đơn giản. Còn nếu đã cách nhau cả một dãy núi xa, cả dải ngân hà, thì riêng việc xây cầu nối thôi cũng đủ để khiến ta kiệt sức.


Ngày trước, mình từng nghĩ mọi chuyện đơn giản thôi, sai đâu sửa đó, hỏng đâu thay đấy. Mãi sau này mới nhận ra, có nhiều thứ chẳng hề hỏng, cũng không hề sai, chỉ đơn thuần là hai chiếc giày chiếc cao chiếc thấp, một con chim và một con cá cố gắng ở bên nhau.


Con cá dù có cố đến mấy cũng vĩnh viễn không thể nào cùng con chim lướt trên ngàn trùng sóng gió, bởi chỉ cần ra khỏi mặt nước thôi nó đã cảm thấy ngộp thở mất rồi.


Con chim dù cố gắng lắm cũng chỉ có thể lửng lơ trên mặt nước, dập dềnh theo những cơn sóng bạc đầu. Bởi nếu nó đắm mình vào làn nước trong vắt tưởng chừng như vô hại kia, rất nhanh thôi nó sẽ chìm sâu xuống đáy.


Mối quan hệ đó dù có bắt đầu từ yêu thương đến đâu, nếu chẳng thể hiểu cho nhau thì đọng lại vẫn chỉ là thở than oán trách.


Cá tự trách mình không có cánh để bay lượn trên bầu trời, chim tự trách mình chẳng thể mãi bơi cùng với cá.


Cá trách chim tại sao không thể cứ mãi lang thang trên rìa mép nước, chim trách cá vì sao mãi chẳng hiểu cho mình.


Đã không phù hợp, có cố bao nhiêu cũng không thấy đủ.


Nếu đã phù hợp, chẳng cần cố quá cũng cảm thấy đủ đầy.


Hầu hết các mối quan hệ mình biết đều trong tình trạng thế này. Cố gắng thay đổi bản thân, cố gắng thay đổi người đối diện. Cố cho đi thứ mà mình có hoặc thứ mà mình mong muốn nhận được, thế nhưng lại chưa chắc đã là thứ họ cần.


Chỉ đơn giản là một con cá và một con chim, hay thậm chí là một con đại bàng và một con chim sẻ. Một khi đã lựa chọn ở bên nhau, sẽ không tránh khỏi khiến cho nhau ngộp thở. Cùng một công sức lẽ ra để sải cánh muôn trùng, tung tăng bơi lội, thì lại chỉ có thể dùng để cố níu lấy nhau.


Điều khó nhất chính là hiểu rõ, và chấp nhận sự khác biệt của nhau. Chấp nhận rằng có những điều thuộc về bản chất, và cố gắng thay đổi chỉ khiến cả hai rơi vào bế tắc. Chấp nhận rằng đôi lúc hạnh phúc của người kia lại chẳng có tên mình.


Chúng ta chỉ có thể cho đi thứ mà mình có. Khi bản thân đang không cảm thấy đủ đầy, tâm hồn đầy vết thương sứt sẹo, thì cái ta cho đi lại là những đau thương gắn nhãn yêu thương.


Vậy nên dù là ai đi nữa, đầu tiên vẫn là bản thân phải ổn. Tâm mà ổn thì mọi thứ mới yên.


Đôi giày chật hay rộng, đau chân hay không cũng chỉ người đi mới biết. Người khác khen đẹp chê xấu thì có hề gì.


Be happy, bạn nhé.


Học yêu tại khóa học Toxic 101 tại: https://www.vietchualanh.vn/khoa-tu-day-du-day-hoc-yeu

Komen


bottom of page