Yêu vô điều kiện là yêu không tính toán, không so đo, không cần biết đối phương thế nào. Khi mới học về khái niệm này, mình và hội chị em chơi chung lập nhóm KHÔNG CHẤM CÔNG. Tức là không chấm công tình cảm, tính toán tình cảm. Nếu ai mà chấm công tức là lúc đó tình cảm tan vỡ rồi, hết yêu rồi. Đấy xong cả nhóm chỉ nhắc nhở để nhau nhận thức được là ừ đó nhé, bắt đầu chấm công là bắt đầu hết yêu rồi đó.
Cơ mà khó lắm lắm ý. Người ta bảo tình yêu chữa lành mọi thứ. Love heals mà. Nên khi hai người tổn thương ở bên cạnh nhau thì tình yêu xoá nhoà đi mọi đớn đau. Đón nhận tình yêu, cảm nhận tình yêu một người khác dành cho mình là một điều tuyệt vời. Một cảm giác đủ đầy và ấm áp. Kiểu mình trao cho người ta ba đồng tiền, nhưng nó nở ra thành hẳn 5 đồng tiền. Cho ít mà người kia nhận nhiều. Tình yêu phát triển, tình yêu sinh sôi, tình yêu hàn gắn, tình yêu chữa lành mà.
Thế nhưng mà, nếu yêu vô điều kiện mà không có nhận thức về trạng thái của bản thân thì thật tệ.
Mình lấy ví dụ cặp đôi bạn của mình. Mình bảo nó đang có vấn đề, ny nó cũng đang có vấn đề. Cả hai vốn thiếu thốn tình cảm lâu rồi, lần đầu được đón nhận tình cảm nên lập tức cảm thấy tuyệt vời, đủ đầy, hạnh phúc, say mê trong mật ngọt. Thế nhưng cả hai không hề nhận ra là vì cả hai đang không ổn, nên dù tâm thế muốn yêu người kia vô điều kiện, nhưng điều kiện cả hai lại không cho phép. Mong muốn cho ba đồng tiền người kia nhận năm đồng không hề được, mà cả hai bên đang nỗ lực cho đối phương tận 10 đồng tiền, nhưng đối phương chỉ nhận được 5 đồng thôi. 5 đồng kia đã rơi rớt trong lúc nỗ lực cho, vì cho sai cách, vì cho chưa đúng chỗ. Thế là cả hai mặc dù lần đầu nhận được yêu thương, nhưng lại mất quá nhiều năng lượng yêu thương cho nó. Như kiểu lần đầu nhận được 5 đồng tình yêu của người khác nên say mê, khao khát, nhận lấy. Nhưng không hề nhận ra mình đã tự bứt bản thân mất tận 10 đồng yêu thương của chính bản thân mình. Cho ra thì nhiều, nhận vào thì ít. Lâu dần, hoá ra thiệt thòi và tổn thương chính mình. Và người ấy. Lúc này, tình yêu không còn chữa lành, sinh sôi và phát triển nữa. Tình yêu tổn hại, làm đổ vỡ và tổn thương rồi.
Thế rồi vì là những người thông minh, cả hai người đó nhận ra chuyện đó. Không ổn rồi, mình đang tệ đi. Thế nên người bạn gái trong câu chuyện quyết định đi đến 1 kết luận. Mình chưa ổn, nên chưa yêu vô điều kiện được. Mình chưa sẵn sàng để yêu. Mình phải ổn đã. Khi bản thân mình một mình ổn rồi, lúc đó mới yêu được cái cây, cái hoa, yêu được con đường, yêu được bất cứ ai. còn bây h chưa ổn, yêu ai cũng không ổn. thế nên không yêu thì an toàn hơn. Quyết định không yêu nữa, đóng cửa trái tim tự mình xử lý bản thân đã.
Mình nói rằng trong trường hợp này, cả hai người đã có nhận thức rất tốt, đánh giá tốt về tình hình của mình. Và nếu họ quyết định làm thế thì cũng không có gì sai cả. Mình tin tưởng lựa chọn của họ, và cũng tin rằng họ sẽ làm được điều đó. Cơ mà, mình chỉ muốn chỉ ra, vẫn còn 1 cách khác cơ mà. Ừ bao giờ ổn thì mới nên yêu, thế nhưng nhỡ không bao giờ ổn thì sao? Thế chả lẽ, không bao giờ yêu à?
Đối với mình, tình yêu cần được xây dựng và luyện tập. Nó là sự thực hành, thực hành đều đặn và điều chỉnh. Yêu vô điều kiện là một cái đích mà ai cũng muốn đạt tới. Hiện tại, tôi và bạn chưa đạt tới cái đích đó, nhưng tôi có niềm tin là sẽ có ngày tôi đạt được điều đó. Vì tôi đang đi đúng đường, và tôi đang hướng tới điều đó. Còn hôm nay, chưa làm được điều đó cũng không sao. Nếu tôi đóng cửa trái tim và ở trong, chưa chắc tôi đã tới được cái đích đó. Không thể ngồi nghĩ 1 ngày mình sẽ làm được rồi ở ẩn rồi 1 ngày đi ra đời và làm được được. Phải luyện tập, vấp ngã, đau khổ và trưởng thành dần. Cá nhân mình tin vào điều đó.
Quay lại câu chuyện của hai người bạn. Nếu cả hai nhận ra mình đang bỏ 10 đồng chỉ để nhận lại 5 đồng, cái đó không ổn thì chúng ta có thể tạm dừng lại, điều chỉnh và nhìn nhận lại. Xem lại cách cho, và nhận. Có khoảng cách, đừng bị cuốn vào việc cho vô điều kiện hay quá say đắm trong việc cho. Nhận thức và tỉnh táo khi yêu là như vậy đó. Yêu vô điều kiện có thể xảy ra vì ta nhận thức rõ ràng chứ không đắm chìm trong nó. Cũng là lý thuyết phải có rồi mới buông được đó. Phải yêu có điều kiện và hiểu nó, thì mới buông và vô điều kiện được. Hiện tại cả hai người có thể nhìn nhau, điều chỉnh. Mỗi khi cho đi tính toán một chút, tính toán để mình cho 5 đồng, ít ra người ta nhận đủ 5 đồng. Mình không bị tổn thương quá nhiều, và người ta cũng không bị tổn thương. Tính toán trong tình yêu, là để bảo vệ trái tim của chính mình và trái tim của người mình yêu thương. Cái đó không có gì sai cả, nó là một bước cần thiết, là điều phải làm. Vì mình chưa ổn, nên mình phải tính. Vì mình thiếu thốn tình cảm, nên mình phải suy nghĩ khi cho đi. Thừa nhận mình chưa ổn và điều chỉnh cách làm. Hẹp hòi, nhỏ nhen, tính toán không sao cả. Mình giữ mình ổn, rồi sau đó những người khác mới ổn được.
Hãy nhớ rằng, chúng ta hết mình trong tình yêu chứ chúng ta không mất mình trong tình yêu .
Chúc các bạn yêu thương đủ đầy
Comments