Có một đợt mình cứ mãi chìm đắm trong một cuộc tình chẳng lối thoát. Mối tình ấy cứ khiến mình héo mòn dần từng ngày, khiến mình đau khổ vật vã và chẳng còn chút sức lực nào đoái hoài tới những chuyện xung quanh. Mình bỏ bê công việc, bỏ bê bạn bè và bỏ bê cả chính bản thân. Dù biết là vậy nhưng mình chẳng thể nào thoát ra được. Mình sợ, không dám buông bỏ và nhiều hơn là nuối tiếc. Mình cứ ôm hy vọng rằng đã cố gắng đến bước này rồi, cố thêm một chút nữa thì một chuyện sẽ khá hơn chăng?
Khi đó mình hay nhận được một vài lời động viên kiểu “yêu được thì bỏ được”. Nhưng có thực sự là như vậy không? Khi yêu, dường như tình cảm ấy, mối quan hệ ấy như khắc vào thành một phần của mình. Nó gắn bó, gần như trở thành máu thịt, thành một phần linh hồn và cuộc sống của mình. Vậy buông bỏ có thực sự dễ như lời người ta nói không? Nếu câu trả lời là có, nếu bạn dễ dàng có thể dứt bỏ một người mình từng là một phần cuộc sống của mình, một người đã cùng chia sẻ biết bao kỉ niệm, hy vọng và ước mơ, thì hãy tự hỏi lại lòng mình rằng, liệu mối quan hệ đó có thực sự gắn bó sâu sắc như bạn nghĩ chứ?
Buông bỏ chưa bao giờ là một điều dễ dàng, và mình tin rằng không ai nên cảm thấy hối lỗi vì cảm thấy day dứt hay dằn vặt trong quá trình đấy cả. Mình nhớ rằng thời gian đầu sau mỗi lần “buông” luôn là thời điểm khó khăn nhất. Mình chưa quen với sự trống vắng, chưa quên được hết những kỉ niệm và chưa thể nào hình dung nổi tương lai “thiếu” người ấy, nói gì đến việc “bỏ” người ấy ra khỏi tâm trí, ra khỏi cuộc sống mình đâu? Nhưng mình không muốn sống tiếp trong trạng thái vật vờ buông thì không nỡ mà bỏ thì chưa dám ấy nữa. Mình muốn vượt qua nó, mình muốn được chữa lành.
Nghe có vẻ khó tin nhưng thực sự thì việc thay đổi thói quen sinh hoạt chính là bước đầu tiên giúp mình trở nên tốt lên. Mình dành nhiều thời gian chăm sóc bản thân hơn, thử những thú vui mới, loại bớt những điều liên quan đến mối quan hệ cũ ra khỏi cuộc sống thường ngày. Đôi lúc việc chia sẻ về cảm xúc, tâm trạng với những người thân thương, bạn bè cũng khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đương nhiên, mình không thể nào loại bỏ hết những kí ức buồn ấy ra khỏi đầu, nhưng mình hoàn toàn có thể thay thế chúng bằng những kỉ niệm mới, bằng niềm vui và cả trải nghiệm đang đón chờ. Có câu nói rằng, thời gian sẽ xoa dịu đi những vết thương. Quả thực, nếu mình lấp đầy thời gian ấy bằng niềm vui và hân hoan, thì ngay cả khi nhớ về tổn thương đã qua, mình có thể an yên mà cảm ơn chúng vì đã giúp mình trở thành phiên bản tuyệt vời ngày hôm nay. Và đó cũng là khi mình biết rằng, mình đã có thể “buông bỏ”.
Comments