Yêu thì khá đơn giản, nhưng để duy trì một mối quan hệ thì cần nhiều hơn thế.
Hôm nay bạn mình bảo mối quan hệ nó có hai yếu tố: cảm xúc với lễ nghi (hay dân gian các cụ hay dùng là tình với nghĩa). Lễ nghi nghe nó buồn cười, nhưng mọi người cứ hiểu nó như 1 nghi thức cần thiết trong mối quan hệ. Ví dụ như mình với con bạn thân của mình ý, nói chuyện buồn cười lắm, nhiều hôm nói ngứa mắt muốn block, nhưng mà vẫn rep nhau, không rep nổi thì cố ừm ừ hoặc một cái thả cảm xúc. Đấy người ta gọi là lễ nghi, vì vẫn muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ, nên tiếp tục giữ lễ.

Còn nếu thử đặt giả dụ chuyện tình cảm đang trục trặc đi, nếu không muốn giữ lễ thì anh nhắn tin gì vui thì em rep, anh nhắn không vui thì em seen không rep. Thế là cuộc hội thoại đi vào ngõ cụt. Đơn giản thế thôi, nên nhiều khi chuyện tình cảm mà không có lễ nghi thì nó kết thúc nhanh như lá mùa thu rụng ngoài phố ý mà.
Mình nói chuyện mùa dịch hỏi han các nhà, vì mình ở với bạn cùng nhà được 3 tháng nói chuyện với nhau chán ngán đến tận cùng nhau rồi. Gớm yêu nhau ở với nhau ba tháng còn chán, nói gì là bạn. Chả còn gì để nói. Thế là rủ nhau xem phim, tự nhiên lại duy trì được hoạt động thêm mấy ngày ở tù. Xong hỏi han các cặp đôi khác đều có hoạt động chơi game chung, xem phim series chung mùa dịch. Mà mình nhìn thấy sự nỗ lực khá lớn ở đây vì không phải gu xem phim của ai cũng giống nhau, nhưng để chọn được thứ cùng xem, cùng giải trí, cùng thưởng thức. Đấy cũng là một kiểu nỗ lực để duy trì và phát triển tình cảm. Đó cũng là một dạng nghi thức. Và đúng là, một mối quan hệ đẹp nên có vài nghi thức bất di bất dịch nào đó.
Thế đấy, tình cảm nhiều khi cũng cần nỗ lực. Mà nghe nỗ lực nó mệt, chứ thực ra nỗ lực ấy đến từ những gì nhỏ bé nhất thôi, không phải mấy cái to tát đâu.
Comentários