Tự ghi nhận bản thân là cách tốt nhất để giúp mình phát triển. Nhiều khi mình cứ nghĩ là phải làm được những thứ đao to búa lớn lắm thì mới bắt đầu tự khen ngợi và tự hào về mình. Nhưng thật ra việc mình ghi nhận từng tiến bộ nhỏ nhất của mình mới là quan trọng. Bởi để đến được cái thành quả "đao to búa lớn" kia thì ta cần phải đi qua từng chặng đường phát triển. Không có ai chỉ ngủ dậy sau một đêm đã chinh phục được đỉnh Everest. Nếu bạn làm được 1, bạn được khích lệ, lần sau bạn sẽ tiếp tục làm 1 và cố gắng để làm được 1,5 hay 2. Rồi cứ dần dần như vậy, bạn tiến đến 10, 100 và hơn nữa. Việc gì phải trông chờ vào sự khích lệ của người khác, khi bạn có thể tự khích lệ mình?
Ngày xưa mình hay gặp vấn đề khi bị công an giao thông chặn lại. Những lỗi của mình thường rất vặt vãnh, chủ yếu là: Xe không gương, đi sai làn, đeo tai nghe khi đi xe. Nhưng những cuộc giao tiếp giữa mình và công an luôn vô cùng căng thẳng. Mình thường cảm thấy cơ thể căng cứng lên, khuôn mặt và ánh mắt bộc lộ rõ sự căng thẳng, oán giận và phản kháng. Mình rất muốn làm không khí trở nên dễ dàng hơn, nhưng mình không làm được. Cái tôi của mình trở thành một ngọn núi to tướng ngăn mình tiếp cận với cảnh sát. Khoảnh khắc đó rất khó chịu với mình. Nó cũng căng thẳng giống như khi mình gặp ai đó lần đầu, phải giao tiếp với ai đó lần đầu (trừ khi là khách hàng). Mình biết mình chỉ cần thả lỏng một cái, cười nhẹ một cái, mọi thứ sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng mình không làm được. Dần dần mình rơi vào cảnh lúc nào cũng sợ hãi mỗi khi đi ngoài đường. Có khi thoáng nhìn thấy cảnh sát là tim mình đánh thịch 1 cái, lồng ngực đau thắt lại và mình bị khó thở mất vài giây.
Sau một khoảng thời gian mình nuôi dưỡng sự tự tin bên trong mình và học cách thả lỏng cảm xúc của bản thân, có một hôm mình lại bị công an chặn lại vì tội đi sai làn + ko có giấy tờ. Khác với ngày xưa, hôm đó mình đã thử buông bỏ lòng oán giận, mở miệng xin lỗi, năn nỉ họ. Bất giác mình nhận ra việc "xuống nước" để giao tiếp với công an không khó khăn đến vậy, không đáng sợ đến vậy và mình cũng chẳng cần đến cơn tức giận để bảo vệ mình. Kết cục là mình chỉ mất 100k nộp phạt.
Sau đó, mình đã tự khen ngợi bản thân, mình đã làm rất tốt, so với trước đây thì mình đã cảm thấy ổn hơn nhiều! Và đó là lần cuối cùng mình mất tiền nộp phạt
Bây giờ thì cứ gặp công an là auto cười vui vẻ. Chiều nay mình lại bị công an chặn lại ở đường Trần Phú. Vừa bỏ khẩu trang ra, việc đầu tiên mình làm là mỉm cười "Em chào anh". Anh công an hơi khựng lại 1 giây và gương mặt cũng giãn hẳn ra. Nói vài câu thì anh ấy bảo mình vào bốt trình bày. Vào tới nơi, mình cũng tươi cười nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy rất tự tin, mình trình bày kể lể vài câu rồi chốt lại: Sếp cho em xin lần này nhé! Anh công an cũng cười bảo: Được rồi anh tha cho nốt lần này! Cả quá trình ko đến vài phút và mình chẳng bị phạt xu nào
Vừa thong thả đi bộ ra xe, mình vừa cảm thấy thoải mái và thư giãn trong lòng. Mình của ngày hôm nay càng ngày càng tốt lên!
Comments