Câu này chắc ai cũng có lúc sẽ nghe một lần. Nó như một câu giải thích, tư vấn hay một lời khuyên mỗi khi mình thắc mắc vì sao người đó không làm cái này cái kia vì mình. Vì sao ngyêu của chị kia lặn lội ngàn dặm đến gặp chị ấy, mà ngyêu của mình lại không làm thế? Vì sao ng ấy bảo thích mình nhưng lại không chọn mình làm ngyêu? Vì sao và vì sao. Xong rồi câu trả lời phổ biến nhất là "vì anh ý không yêu/thích em đủ".
Mình từng cảm thấy không thoả mãn tí nào với câu trả lời này và có lẽ nhiều người cũng vậy. Có hàng ngàn những băn khoăn nảy ra trong đầu. Nếu không yêu em đủ, vậy sao lúc đó em lại cảm thấy tình yêu của anh nhỉ, vậy là em hoang tưởng sao? Rồi cứ thế tự hỏi lòng vòng và hoang mang về khả năng đánh giá cảm xúc ngkhac của chính mình.
Mình từng hẹn hò với một người con trai có đôi mắt xanh xám. Anh hay dành thời gian ngắm nhìn mình với vẻ ướt át. Anh thích ngắm từng chút một trên gương mặt mình, ngắm mắt mình, ngắm môi mình, lâu lâu tự nhiên lại nói "Môi em xinh thật đấy". Mình biết anh rất thích mình, nhiều lúc anh thích mình nhiều hơn cả mình thích anh. Nhưng chúng mình vẫn chẳng thể đi tới đâu vì anh đi xa cách mình 10728 ki-lô-mét. Thực ra mình không chấp nhận được lý do ấy, lý do không yêu được vì xa. Bởi nếu là mình, cho dù anh ở chân trời góc bể mình cũng sẽ tìm cách tới. Thế sao anh ko làm được như thế? Hay vì anh không có đủ tình cảm dành cho mình? Nhưng rõ ràng mình đã cảm thấy... Và thế là lại lòng vòng.
Mình có một cô bạn thân tính tình rất lí trí, suy nghĩ ngắn gọn mạch lạc như đàn ông. Cô ấy từng hẹn hò với 1 anh người Hồng Kong được 1 thgian ngắn. Đến một ngày, cô kể cô chấm dứt với anh kia rồi. Mình hỏi tại sao thế, chán rồi à? Cô nói: "Không, vì em thích bạn ý nhiều. Em biết là nếu tiếp tục thì sẽ yêu mất". Mình ngạc nhiên tột độ, hỏi lại: "Ủa sao lại thế? Sao thích nhiều lại bỏ? Yêu thì sao?". Cô bạn mình như đã nói, suy nghĩ mạch lạc tựa nam nhân nên cổ cũng gần như không bao giờ bị tổn thương sâu sắc về tình yêu, quan hệ với bố mẹ cũng khá ấm áp, không có lý nào lại sợ yêu được. Không ngờ cô ấy trả lời rằng: "Sau này bạn ý sẽ về Hồng Kong, lúc ấy biết làm thế nào? Em mà đi HK thì biết làm gì bên đấy, làm neo à? ". Nghe cổ nói cả lũ cười lăn, nhưng tự nhiên mình như được thông não. À, thì ra có nhiều quyết định trong mối quan hệ không phải nằm ở yêu nhiều bao nhiêu, mà là mình lựa chọn cái gì.
Trai cũng thế. Có nhiều khi họ rời xa khỏi mình vì họ lựa chọn một điều gì đó khác không phải mình. Hay họ không nhắn tin cho mình, không gọi cho mình, không đầu tư cho mình, không phải lúc nào cũng là do họ không thích mình. Mà chỉ đơn giản là họ đã không lựa chọn làm thế. Nghe đến đây chắc cũng đủ khiến nhiều người lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, vì sao anh ấy không chọn tôi? Sao lại không dành sự ưu tiên cho tôi? Rồi mọi người dằn vặt vì tự cho rằng bản thân đã làm gì đó sai rồi, mình không đủ tốt nên anh không chọn mình. Nhưng thực ra những lựa chọn của người ta không phải nằm ở việc mình có làm gì sai hay không, mà nằm ở NHỮNG GIÁ TRỊ MÀ NGƯỜI ĐÓ MONG MUỐN CÓ ĐƯỢC Ở HIỆN TẠI VÀ TƯƠNG LAI. Những lựa chọn của người đó đều liên quan đến giá trị, mục đích sống của người đó, những kỳ vọng cũng như những nỗi sợ.
Ví dụ thế này, mình là kiểu người có thể bay sang thành phố khác, thậm chí một đất nước khác để theo đuổi đàn ông. Mình làm thế nhiều hơn 1 lần rồi. Song hầu như không lần nào là vì QUÁ YÊU cả. Giá trị mình theo đuổi trong đời là sự khám phá, trải nghiệm. Và mình nghĩ người con trai ấy chỉ là một cái cớ để mình có một hành trình khám phá mới, trải nghiệm cảm giác đi xa vì tình yêu, khám phá những nơi mới. Nhưng giả sử giá trị mình mong muốn là sự ổn định, có lẽ không đời nào mình đã lựa chọn làm thế và bỏ quách anh ta đi, cưới luôn 1 anh đồng nghiệp cho rồi.
Mình biết một cô bạn có chồng người Đức. Chồng cô ấy rất thành công trong sự nghiệp bên Đức, cuộc sống ở Đức của họ cũng có chất lượng đời sống rất cao. Khi biết chồng cô ấy đồng ý bỏ lại tất cả từ sự nghiệp cho đến gia đình để theo cô ấy về Việt Nam, có rất nhiều người thắc mắc vì sao anh ta lại quyết định như vậy, tình yêu của anh lớn đến nỗi anh hi sinh vậy sao. Hay thậm chí sao cô ấy lại quyết định như vậy, chẳng phải ở Đức sướng hơn, đầy đủ hơn, chất lượng hơn? Mình không biết rõ hết sự tình của họ, mình chỉ đoán rằng giá trị mà 2 người đó mong muốn trong đời khác biệt so với những gì đời sống ở Đức mang lại. Nếu họ coi trọng giá trị ổn định, tiền tài, họ sẽ lựa chọn sống ở Đức. Nhưng nếu giá trị mà họ coi trọng là sự khám phá, thử thách bản thân, phát triển không ngừng, kết nối sâu sắc với các mối quan hệ, thì về Việt Nam mới là con đường họ cần. Anh ấy có thể rất yêu cô ấy, nhưng sự lựa chọn của anh ấy không chỉ vì yêu, mà còn vì giá trị mà anh đang tìm kiếm trong đời.
5 năm trước, mình crush một anh say mê tới nỗi mấy đứa bạn cá vàng của mình cũng nhớ được chuyện anh đó. Hồi ấy mỗi lần gặp anh, gần anh, mình lại hồi hộp tới nỗi tim đập chân run. Anh né mình, anh đẩy mình ra xa, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn vào mắt anh mình lại cảm thấy kết nối. Hai đứa cứ thế dây dưa cả năm trời. Mình nhớ đợt đó mình mới học thiền, mình còn hỏi cô giáo "Khi nhìn anh ấy em cảm thấy rất ấm áp, liệu có phải chỉ từ phía em thôi ko?". Cô giáo trả lời "Cảm giác gần gũi kết nối không bao giờ là một phía". Mà rồi anh vẫn cứ né tránh mình.
Mấy tháng trước vô tình có dịp gặp lại, nhắc tới chuyện cũ, mình hỏi anh:
- Ngày xưa anh có thích em chút nào không?
Anh trả lời:
- Có, anh thích em nhiều. Em đặc biệt với anh lắm.
- Thế sao anh lại tránh em?
- Vì anh biết với tính của em nếu yêu em sẽ phải kết nối rất sâu với em, mà anh thì không sẵn sàng cho việc đó. Lúc ấy anh thích cuộc sống độc thân của mình. Anh chọn độc thân.
Mình tin anh. Và mình đã có câu trả lời.
Kommentarer