Hôm trước mình đọc được một câu hỏi: “Khoảnh khắc nào từng khiến bạn nhận ra bố rất yêu mình?”
Với mình, khoảnh khắc đó là khi bố hôn lên tay mình và xoa đầu mình trước khi bố qua đời. Đó là khoảnh khắc đầu tiên mình cảm nhận được bố yêu mình, và cũng là khoảnh khắc cuối cùng. Nhưng đó nhất định không phải lần đầu tiên bố yêu mình.
Đôi khi lục lọi trong ký ức, mình nhớ đến cảnh bố và mình đi trong mưa, bố đã nhường hết áo mưa cho mình.
Mình đi xe máy về đến cổng nhà, tạt đầu một bà đi phía ngược lại, bà đó gắt gỏng mắng mình “Đi kiểu gì thế”, thế là bố mình đi phía sau chửi bà đó luôn “Đ. mẹ mày”. Lúc ấy mình chỉ cảm thấy ông thật thô lỗ.
Hồi mình xuất bản cuốn truyện đầu tay, bố mình mang nó đi tặng họ hàng để khoe con gái, ông đọc hết truyện và tìm mình thảo luận về cuốn sách. Lúc ấy mình lại cảm thấy ông thật phiền phức.
Bây giờ nghĩ lại, mình nhận ra không phải bố không yêu mình, mà là mình đã từ chối cảm nhận tình yêu của ông.
Mình nghĩ mọi người đều từng có lúc cảm thấy cả thế giới này không có ai yêu bạn. Hôm trước cô bạn của mình cũng tên là Ngọc kể với mình “Bố tớ bảo đặt tên tớ là Ngọc vì mong rằng sau này mọi người đều yêu thương tớ như châu báu, thế mà cuối cùng không có ai yêu tớ hết”. Khi đó, mình đã nghĩ rằng “Vậy chẳng phải bố cậu rất yêu thương cậu đấy còn gì?”.
Hãy nghĩ về những gì bố mẹ đã dành cho bạn. Chẳng lẽ họ chưa từng tốn kém tiền của nuôi nấng bạn hơn 20 năm. Chẳng lẽ họ chưa từng chăm sóc khi bạn ốm, để bạn sống và bày bừa trong nhà của họ. Chẳng lẽ họ chưa từng tìm cách để mong bạn có được vị thế tốt.
Hãy nghĩ về bạn bè của bạn. Nếu không có ai yêu bạn, sao họ phải ngồi nghe bạn tâm sự hàng giờ, tốn bao công từ khuyên nhủ cho đến mắng mỏ, nghĩ đủ mọi cách để giúp bạn vui lên, bỏ sức giúp đỡ khi bạn cần.
Hãy nghĩ về những tình yêu từng đi qua đời bạn, dù là tình yêu không thành. Nếu họ không yêu bạn, vì sao họ lại dành thời gian làm quen bạn, nói chuyện với bạn, gần gũi bạn. Chắc chắn có lúc họ từng hỏi han khi bạn buồn, giúp đỡ khi bạn cần, ôm bạn, hôn bạn và ngủ bên cạnh bạn. Họ có nhiều lựa chọn hơn thế, nhưng họ đã chọn làm thế với bạn, còn lý do nào khác đâu ngoài việc họ yêu/thích bạn.
Họ không muốn trở thành người yêu của bạn thì là một chuyện khác. Có thể họ chỉ thích bạn in ít thôi, nhưng không thể là không thích tí nào.
Hãy nghĩ về những người đồng nghiệp, người hàng xóm, người quen hay thậm chí là người xa lạ từng mỉm cười với bạn. Ở một vài khoảnh khắc trong đời, họ từng cảm thấy thích/mến/quý bạn, chỉ là nhiều ở mức độ nào mà thôi.
Theo cơ chế tự nhiên của cảm xúc, khi bạn bị tổn thương dù chỉ một lần, bạn sẽ có xu hướng phòng thủ và đóng kín cảm nhận của mình để không bị tổn thương lần nào nữa. Nhưng khi bạn đóng kín trái tim, từ chối cảm nhận nỗi đau thì đồng thời bạn cũng từ chối luôn cả khả năng cảm nhận niềm vui, tình yêu và hạnh phúc. Đôi khi bạn thèm được yêu quá, bạn có thể he hé cánh cửa lòng mình để tình yêu đi vào nhỏ giọt. Nhưng lỡ có chút gì đó trông có vẻ giống hiểm hoạ, bạn sẽ lại đóng sập vào còn lâu hơn trước.
Chẳng phải là bất công lắm à nếu như bạn vì một vài lần tổn thương với một người mà coi như những biểu hiện tình cảm khác của người ấy trước đó không tồn tại.
Và chẳng phải lại càng bất công hơn nữa sao nếu như bạn vì tổn thương với người này mà từ chối cảm nhận tình yêu của cả thế giới?
Comments