Ngày xưa, một trong những lý do lớn nhất khiến mình và người yêu cũ chia tay sau 8 năm làm bạn và 5 năm yêu nhau, là vì cả hai thực sự cảm thấy khổ sở trong mối quan hệ ấy. Mặc dù đến tận giây phút cuối cùng, mình và bạn ấy vẫn rất hợp, rất hiểu, rất thương nhau. Nhưng có những cảm giác tiêu cực mà mình không thể làm nó biến mất khi ở bên bạn ấy. Và mình đòi hỏi bạn ấy rất nhiều phải thay đổi, phải sửa chữa, phải làm một cách nào đó. Lúc đó, bạn ý chỉ nói với mình một câu thôi: “Tớ thực sự muốn làm cậu hạnh phúc, nhưng tớ sẽ không để bản thân khổ sở để cậu hạnh phúc”.
Ngày đó, mình vẫn luôn coi bạn là một tượng đài tinh thần vững chắc của mình. Kể cả khi cả thế giới sụp đổ, chỉ cần mình về nhà và nhìn thấy bạn ấy thì mình biết không sao, mọi thứ rồi sẽ vẫn ổn, bạn ấy vẫn ở đây, mình vẫn có thể chiến đấu tiếp được. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống của mình đều ổn và bình yên, trừ mối quan hệ của hai đứa. Và có một điều khiến mình vô cùng tức tối, là bạn ấy luôn né tránh chuyện đó. Mình có thể dựng bạn dậy giữa đêm để xử lý bất cứ vấn đề nào, nhưng cứ khi nhắc đến mối quan hệ hai đứa như nào và cần xử lý ra sao thì bạn ý né tránh và trốn biệt. Vì không giải quyết nên vấn đề cứ ở đấy mãi, và cuối cùng mình phải chọn cách là tự tay kết thúc và chia tay một người mà đến tận giờ này, mình vẫn nghĩ là người mà mình yêu nhất trên đời.
Giờ đây ba năm sau, trải qua nhiều mối quan hệ khác, mình chợt nhận ra rằng mình rất tức tối mỗi khi bị tránh né. Nếu có vấn đề, mình muốn ngồi lại xử lý cho xong nói cho ra nhẽ rồi tính. Nhưng không chỉ một lần, mà nhiều lần mình thấy người ta luôn né tránh mình. Bạn bè thường nói lúc đó mình không còn là mình rồi, biến thành quái vật phương nào rồi, nên người ta sợ, người ta né là đúng. Nhưng mình tức vì nếu một người không ở bên cạnh mình ở những ngày tồi tệ nhất của cuộc đời, thì mình cần họ để làm gì chứ? Lúc mình khoẻ mạnh, thoải mái vui vẻ thì ai chả muốn ở cạnh. Thế chẳng lẽ, cả đời này mình cứ phải nỗ lực để tốt, vì cứ không tốt một tí thì người ta sẽ biến mất à?
Thế nhưng gần đây mình nhận ra rằng, một người né tránh mình thường không phải vì mình tệ, mà họ né tránh khi họ là nguyên nhân của sự tệ ấy. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để ở bên người chúng ta yêu thương dù họ có tệ đến thế nào và có vấn đề gì, nhưng chúng ta không thể - không muốn - không dám - không làm được việc ở bên người mình yêu thương nếu họ đau khổ và tệ vì mình. Nếu chúng ta là nguyên nhân vấn đề và sự đau khổ của người mình yêu, thì một, cảm giác đó tệ vô cùng. Thứ hai, chẳng có gì làm ngoài việc né. Nếu ở bên tôi bạn vật vã như vậy, thì câu trả lời duy nhất có lẽ chỉ là ra đi. Đúng thật là, mình hiểu được tại sao đối phương chạy trốn ở một vài thời điểm, và thực sự điều đó không sai một chút nào.
Vì mình là mình, và bạn là bạn. Trong mối quan hệ giữa hai người, chẳng có ai sai cả. Nhưng thực sự ở thời điểm đó, khoảnh khắc đó, mình và bạn không còn phù hợp. Vì sự không phù hợp, nên vô tình khi ở bên nhau chúng ta làm nhau đau khổ và tổn thương. Nó thường không phải là một lý do cụ thể, một sai lầm cụ thể, mà đơn giản bản chất là mối quan hệ không còn tạo nên hạnh phúc nữa thôi.
Thế thì làm thế nào nhỉ? Mình nghĩ rằng, nếu khi ở bên ai đó mà bạn nảy sinh những cảm xúc tiêu cực và đau khổ, thì việc đầu tiên là nên nhìn lại bản thân mình. Nếu chuyện đó xảy ra một lần, thì ừm có thể bỏ qua. Nhưng nếu ở bên một người và cảm xúc tiêu cực đau khổ lặp lại xảy ra nhiều lần, thì nên nghiêm túc nhìn lại - và nhìn lại chính mình. Một lần nữa, không có người nào làm gì sai ở đây cả. Có lẽ điều cuối cùng mà mình rút ra được là: Không có ai có trách nhiệm với hạnh phúc của bản thân bạn cả, ngoại trừ bạn. Chúng ta ở bên nhau là để ĐỒNG HÀNH cùng nhau, chứ không phải để sống hộ cuộc đời nhau. Người chúng ta lựa chọn ở bên, người ta yêu không phải là người làm mình vui hay cứu mình thoát khổ. Không ai có trách nhiệm đó. Chúng ta ở bên cạnh nhau, ủng hộ nhau, và thực sự mong muốn điều tốt nhất cho nhau. Còn hạnh phúc, là do mình. Và chỉ mình mà thôi.
コメント