Mấy hôm trước, nghe tin một người bạn của mình cuối cùng cũng buông bỏ mối tình 10 năm của nó, mối tình mà nó dành hầu hết thời gian để nỗ lực đeo đuổi tình yêu của người kia mà mình thấy mừng cho nó. Ai cũng từng có một đứa bạn khiến ngta phát điên khi chứng kiến cảnh yêu đương của nó. Thương nhưng bực vì ko làm gì được, khuyên sao nó cũng ko nghe. Và mình cũng từng là đứa bạn cứng đầu trong truyền thuyết đấy.
Mình từng yêu ai đó nhiều hơn họ yêu mình nhiều lần. Mình không hề thích việc này đâu, bởi vì nó buồn và tủi thân lắm. Giống như là, một thứ gì đó mình thật sự khao khát nhưng mãi không thể có được, không làm thế nào để có được, chỉ giương mắt nhìn người khác có được. Mình cô đơn và thiếu thốn đến vậy, nhưng lại luôn có một người con gái khác nhận được đủ đầy tình yêu của chàng trai mình muốn. Bạn bè không hiểu vì sao mình phải như vậy, thông minh, xinh đẹp, nhẽ ra mình nên khác. Nhưng có lẽ mọi nỗ lực khổ sở đó của mình chỉ vì muốn bù đắp cho một tình yêu mà mình đã vĩnh viễn thiếu đi: Tình yêu thuở ấu thơ.
Khi còn nhỏ, chúng ta nhìn cuộc sống với cảm xúc non nớt. Chúng ta cảm nhận tình cảm của cha mẹ thông qua những hành động và phản ứng của cha mẹ với mình. Với những đứa trẻ bản chất nhạy cảm, mọi sự thiếu vắng hình ảnh của cha hoặc mẹ trong cuộc sống, dù vì bất cứ lý do gì, đều khiến đứa trẻ không cảm nhận được tình yêu thương. Có thể mẹ vẫn luôn thương yêu con, nhưng nếu những lúc giận, mẹ tỏ ra xa cách, đứa bé sẽ phải tìm mọi cách để lấy lại tình yêu của mẹ. Lúc ấy, nó sẽ cảm thấy mình ko còn được yêu. Một mảnh trong nó đã văng đi mất.
Điều ấy sẽ ghi dấu trong thế giới cảm xúc mỏng manh của nó: Khi có ai đó tỏ ra xa cách, nó phải điên cuồng cố gắng làm gì đó để người ấy yêu mình. Nỗi sợ không được yêu quay trở về, khiến nó tê liệt lí trí, bản năng của đứa trẻ trong nó nói rằng: Ôi, phải làm gì đó để thu hút lại tình yêu của “mẹ” thôi. Nỗi sợ kích hoạt bản năng, bản năng hành động theo nỗi sợ, cứ thế, cứ thế lún vào, cảm xúc ngày càng tồi tệ nhưng lí trí lại chưa có cơ hội can thiệp.
Nếu mọi nỗ lực của nó đều thất bại đến sức cùng lực kiệt, có thể nó sẽ buộc phải buông tay, nhưng nó sẽ rất nhanh chóng lao đến với một “mẹ” khác - một người cũng xa cách nó để nó phải nỗ lực đeo đuổi tình yêu. Đó là một cái vòng luẩn quẩn. Và đó là lý do những người luỵ tình nhất lại thường rất nhanh chóng có tình yêu mới.
Trước đây, mình không phải là người dễ cảm nhận tình yêu. Mình nhớ năm mình khoảng mười mấy tuổi, sinh nhật mình ko ai chúc mừng mình cả, ko ai tặng quà cho mình. Bạn thân mình cũng nói hết tiền rồi nên ko tặng được quà cho mình. Ngày hôm ấy mình đang gối đầu lên đùi để mẹ làm gì đó, rồi mẹ hỏi “Thế ko ai tặng quà sinh nhật à?”. Mình tủi thân nên quay mặt đi khóc, mẹ vừa lau nước mắt cho mình vừa bảo “Ai bảo xấu tính không ai chơi”. Bây giờ mình đã có nhiều bạn thân rồi. Sinh nhật mình vừa rồi bạn bè tặng quà mình nhiều lắm. Mình đã có những người bạn yêu quý mình. Nhưng nỗi cô đơn và cảm giác ko được yêu của đứa trẻ tuổi teen vẫn luôn ở trong mình. Ý thức của mình biết mình đã không còn là đứa trẻ đó nữa, mọi chuyện đã khác. Nhưng “tổn thương” thì luôn có suy nghĩ riêng của nó. Nó cần một hành trình khác để được giải phóng.
Thật ra, cách để được yêu đủ đầy rất đơn giản. Đó là rời bỏ người không yêu bạn đủ đầy, chỉ tiến vào mối quan hệ với người yêu thương bạn. Không chờ đợi gì hết, không tự bào chữa cho đối phương, chấp nhận rằng họ ko yêu bạn là chuyện bình thường, chấm dứt vòng lặp thôi và yêu ai đó yêu bạn. Nhưng nỗi sợ và bản năng khiến bạn không làm được như thế. Mình cầu chúc cho bạn sớm tìm lại được những mảnh tình yêu đã văng mất, sớm được chữa lành trọn vẹn càng sớm càng tốt, để bạn có đủ sự sáng suốt và can đảm để nắm bắt hạnh phúc, thay vì đeo đuổi tình yêu của một ai đó.
Comments